Chiều cuối năm

Ngày cuối năm, những cái điện thoại rung lên bần bật với tần suất ngày càng dày hơn: nào thì đòi nợ, nào thì hóa đơn, nào thì hẹn hò yêu đương, nào thì mẹ ơi mai con về...
Ngày cuối năm, mọi ngã tư ùn ứ các loại xe, rất nhiều hàng hóa cồng kềnh, rất nhiều màu sắc hòa trộn. Và cũng rất nhiều tiếng còi xe, dù biết là bấm còi chẳng có tác dụng mà sao vẫn nhiều người thích làm cái việc vô dụng này đến thế nhỉ? Ngẫm mà xem, cứ cái tư duy "dàn hàng ngang" trong văn hóa giao thông thế này thì mọi con đường ở Việt Nam đem đổi chiều dài thành chiều rộng cũng chả đủ cho xe cộ ngược xuôi, nhể!
Ngày cuối năm, mọi văn phòng chộn rộn, í ới... Phòng kế toán xôm tụ hơn cả. Kẻ ra người vào, ai khoản gì chưa thanh toán là gom tất ra làm một lần tổng kết. Nào thì lương, nào thì tiền ăn trưa, nào thì thưởng Tết dương lịch, nào thì thanh quyết toán công tác, này kia nọ khác... Cứ như mổ bò, mổ lợn chiều 30 Tết ngày xưa í.
Ngày cuối năm, các chị em chat chit chiu chíu, chỉ để hẹn hò đi làm tóc, mặc đồ gì để vừa đẹp vừa ấm trong lễ tiệc cuối năm. Anh em độc thân thì tơi tới alo hẹn người yêu: lát anh qua đón nhé, đi cùng công ty anh vui lắm. Còn các anh đã đeo gông vào cổ, giọng chẳng hào hứng cho lắm, cơ mà vẫn tròn vẹn: Em sửa soạn cho hai nhóc đi nhé, lát anh về đón mấy mẹ con đi tiệc công ty. Bỗng dưng, buổi tiệc cuối năm của các văn phòng bây giờ lại trở thành một thứ văn hóa rất phổ biến, và rất ấm áp giữa những ngày mùa đông giá rét!
Ngày cuối năm, hơi tủi cho những ai còn độc thân. Ăn trưa một mình, cafe một mình, đi đâu, làm gì cũng một mình giữa rộn ràng của phố, giữa hân hoan của người! Lòng chợt chùng xuống. Đâu đó có dòng nước mắt vừa đủ ướt hai hàng mi mà chưa kịp trào ra khỏi khóe mắt.
Ngày cuối năm, những cái điện thoại rung lên bần bật với tần suất ngày càng dày hơn: nào thì đòi nợ, nào thì hóa đơn, nào thì hẹn hò yêu đương, nào thì mẹ ơi mai con về... Ấm áp! Và cũng chen chúc nhau đi đăng ký thông tin cho cái sim đã gắn bó bao lâu nay nữa chứ. Ối người nản!

Ngày cuối năm, Bờ Hồ chen chúc người giữa tràn ngập sắc hoa. Bờ Hồ như nhỏ lại giữa biển người, và nóng! Mấy ai thả bộ ngắm đường hoa mà không cởi áo khoác đâu... Giữa vô vàn màu sắc, vẫn lụi lầm bao dáng người vất vả mưu sinh. Những bà, những cô áo không đủ ấm, những đôi tay chai sần và nứt nẻ, những dáng gầy nhọc nhằn bên xe hàng cuối chiều giá rét.
Chiều cuối năm, những cụ ông tay gân guốc đồi mồi vẫn mải miết nặn từng con tò he đủ màu mà trẻ con mê mẩn. Chợt nhói lòng trước đối thoại giữa hai người đang tuổi cha - con: Bao nhiêu tiền một con tò he? Hai nghìn cô ạ! Đắt thế, một nghìn thôi. - Không được cô ơi. - Không thì thôi... Đứa trẻ bị mẹ kéo đi, mắt vẫn ngoái lại đám tò he đầy tiếc nuối. Đôi mắt cụ già bàng bạc màu sương, màu còn sẫm hơn cả sương chiều cuối năm... Hai đôi mắt một già, một trẻ giao nhau nơi đám tò he đầy sống động giữa phố...
Ngày cuối năm, các siêu thị, trung tâm thương mại tấp nập, ai cũng tranh thủ ngó nghiêng mong có được món hàng ưng í với giá "xả kho cuối năm". Ai cũng mong bố mẹ, con cái sẽ có đồ mới, đồ đẹp. Ai cũng mong ngóng giờ tan tầm để về với ấm áp gia đình, về với yêu thương.
Ngày cuối năm, có những người chợt ngồi lắng lại... Chỉ để nhớ về những vùng quê Bắc Bộ. Mùa này đất ruộng nâu đang thấm mưa phùn, nước chưa về đến ruộng, cải bắp, su hào, hành, tỏi, cần tây, cà rốt mơn mởn chờ Tết, cà chua rực một góc ruộng, cũng chờ phiên chợ cuối năm, dù năm nào giá cũng rẻ đến quặn lòng! Đó đây, những vạt cải vàng hươm sắt lại giữa gió đông và mưa rắc hạt... Đường làng ngõ xóm giờ bê tông hết rồi, nhưng vẫn rơi rụng lá trúc, lá tre, vẫn vệt xe bùn đất và vết chân người, chân trâu vừa từ ruộng lên...
Ngày cuối năm, có đứa nhận đến 3 cuộc điện thoại mời dự tiệc công ty. Người muộn nhất là anh sếp cũ ở công ty mà mình đã rời đi 4 năm rồi, chưa năm nào bên đó quên gọi mình. Ấm áp, xúc động! - Thôi, mình cũng chuẩn bị đi dự tiệc nào!

Kang -- Theo VnExpress

0 comments:

Post a Comment